Giá như ngày đó em không bỏ anh (Phần 3)

Leave a Comment
PHẦN III: BẤT ĐẮC DĨ BỊ BÁN THÂN
Xem phần 2 tại đây

Bi kịch xảy đến với em vào một ngày nọ...

…Khi đang đi hẹn hò với anh Việt, thì có một đám người xông tới bắt em đi. Em gần như ngơ ngác và cũng có phần sợ hãi vì chẳng hiểu mình đang phải trải qua chuyện gì. Em nhìn anh ấy với ánh mắt khẩn thiết và gắng sức hét thật to “Cứu em!”. Nhưng đám người đó vội bịt miệng em lại. Lời nói như nghẹn tắc ở cổ mà không thể thốt ra được nữa. Em rưng rưng mắt nhìn anh ấy mà ngược lại, cái em nhận được chỉ là sự im lặng, dửng dưng như không cần biết chuyện đang xảy ra trước mắt. Anh ấy nhoẻn miệng cười…
Em thiếp đi vì kiệt sức…
Cho đến khi tỉnh dậy…
…thì em mới tá hỏa khi phát hiện ra, mình đang ở trong…một nhà chứa. Em toan bỏ chạy, thì bị mấy thanh niên canh ở cửa chặn đứng lại. Rồi một người đàn bà trạc 40 tuổi cùng một anh chàng to con nhảy bổ vào.Bà ta nâng cằm em lên nói:
-Cũng ngon đấy! Chuẩn bị cho tiếp khách.
Em sợ hãi đến phát run lên, nắm vai bà ta lắc mạnh:
-Bà nói đi!Tại sao tôi ở đây? Tôi không muốn ở đây. Tôi không muốn tiếp khách
Bà ta giáng cho em một cú tát đau điếng người, rồi lại ngọt nhạt:
- Cưng à! Ngoan ngoãn nghe lời đi. Đây là Hà Nội – thủ đô hoa lệ, chứ không phải cái xó xỉnh quê mùa của cưng ở Sơn Tây đâu. Thằng Việt bán cô vào đây rồi. Gắng sức mà tiếp khách đi nha. Không thì liệu hồn.
Em thật sự như không thể tin vào tai mình được nữa. Em cảm giác những điều em vừa nghe thấy chỉ là hư vô, không phải hiện thực:
-Bà nói dối! Anh ấy là người tốt, anh ấy rất yêu tôi. Cớ làm sao anh ấy lại bán tôi đi được?
Một tiếng cười ghê tởm cất lên, người đàn bà nọ tỏ vẻ thích thú:
-Chính vì cưng ngây thơ vậy nên mới bị nó xỏ mũi đấy biết chưa hả. Nó là tay chơi có tiếng đấy. Cờ bạc, lô đề, gái gú liên tục hà. Vừa rồi chắc lại thua tiền, bí quá nên lừa bán cưng vào đây với chị đấy. Giờ thì đã hiểu chưa? À mà quên mất. Thằng Việt còn nói số tiền cưng tiếp khách được, sẽ dùng để trả cho bằng hết những món quà đắt tiền nó mua cho cưng đấy. Nên cố mà chiều khách nha cưng!
Nói rồi bà ta ngoay ngoảy bước đi, để lại em với hai hàng lệ dài. Quân khốn nạn! Em tự chửi thầm thằng đàn ông đốn mạt đó. Em đau khổ, tự trách bản thân mình thật ngu muội, để rồi bị lừa, bị bán thân đi tiếp khách. Hóa ra, cái giá phải trả khi chạy theo sự giàu sang, phú quý trong viễn tưởng nó đắt đến như vậy. Em chợt nghĩ đến anh – người con trai yêu em thật lòng chẳng vì cái gì cả. Không biết giờ ở quê anh sống thế nào rồi?

17 tuổi…em đã phải làm đĩ.

Em ôm trong mình nỗi căm hận về người hủy hoại cuộc đời em. Và em cũng căm hận chính bản thân mình khi đã bỏ anh theo hắn.
Ngày qua ngày, em phải tiếp khách, phải bán nụ cười, bán cả thể xác cho bao gã đàn ông khác mua vui. Có những hôm phải tiếp quá nhiều người, em kiệt sức lắm anh ạ. Thân làm đĩ thật nhục nhã. Phút hoan lạc họ coi em như thiên thần, ngay sau đó họ rũ bỏ em như đồ phế thải, như kẻ cặn bã của xã hội, lăng mạ, chà đạp không thương tiếc. Chỉ cần vô tình làm một “quý ông” không hài lòng thôi, em sẵn sàng bị gánh chịu hàng trăm đòn roi của chủ chứa, của những tay thanh niên gác phòng hung tợn. Có những khi bị bỏ đói không được ăn, em lại nhớ về ngày tháng khó khăn ở quê. Tuy nghèo khó, nhưng lại luôn đầy ắp niềm vui, niềm hạnh phúc, sự lạc quan và tình yêu vào cuộc sống. Bởi vì ngày đó em có anh. Mỗi khi đêm đến, em chẳng thể nào ngủ được một giấc trọn vẹn. Vì cứ mỗi lúc nhớ lại hồi ức ngọt ngào với anh ngày nào, em lại càng thấy đau nhói tận trong tim.


Một lần nữa cuộc đời lại trôi dạt…

…Người ta lại bán em xuống nhà chứa dưới Đồ Sơn, Hải Phòng. Vẫn ngày ngày tiếp khách, vẫn đòn roi giáng xuống, và vẫn là những bát cơm chan đầy nước mắt...
Cứ thế bao năm trôi qua, cho đến khi gần 30 tuổi, em được một ông khách đáng tuổi bố mình chuộc ra với cái giá 40 triệu. Em theo ông ấy làm vợ lẽ. Ông ấy đối với em thì tốt, nhưng thân làm lẽ cũng chẳng sung sướng gì, chỉ là…không khổ và nhục như làm đĩ thôi.
Mùa hè năm ấy em cùng chồng đi biển…
…Ngồi trong lòng chồng, bỗng em thấy đám bạn ở làng mình ngày xưa. Họ gọi em, và tỏ ra rất ngạc nhiên rồi hỏi em về cuộc sống của mình lúc bấy giờ. Em kể cho họ nghe, và hỏi thăm về anh

Và cuối cùng em lại sốc…

…Sau chia tay em, anh đau khổ mất thời gian dài lắm đúng không anh? Anh đi tứ xứ thập phương để làm ăn, và cũng chẳng chịu lấy vợ. Cuối cùng, em nghe mọi người nói, anh đã biến thành…GAY. Anh làm ra bao nhiêu tiền lại đem cho trai bao, để rồi làm ăn thua lỗ, họ cũng bỏ anh hết. Em biết, anh chỉ tỏ ra như vậy để che giấu đi nỗi đau về mối tình với em. Ngày xưa anh nặng tình với em lắm cơ mà.
Lại một lần nữa em hận chính bản thân mình, hận vì đã tự đẩy mình vào bi kịch không lối thoát, hận vì đã đẩy anh đến nông nỗi này. Giờ em đã có hai đứa con, chồng em vì tuổi cao nên cũng đã mất rồi. Em chỉ biết lấy hai con làm động lực để mỉm cười sống tiếp, để cho qua những ngày tháng đau khổ trước kia. Dù kiếp này không được bên nhau, nhưng xin anh, hãy gắng gượng lên nhé!

Vô tình em hóa mãi kiếp lông chông
Cỏ lăn…lăn tròn trên bãi cát…

Giá như ngày đó em không bỏ anh!
Thì cuộc đời em có lẽ đã khác
Bao nhiêu năm cuộc đời tan tác
Em trôi dạt khắp miền đó đây

Em muốn khóc
Giữa cuộc đời mộng thực
Đôi chân lẻ loi nặng nhọc em cứ bước
Phố đêm dài vắng bóng tiếng chổi tre

Em lặng im…nằm nghe gió
Lặng nghe…những đêm buồn cô tịch
Lặng nghe…những vụng dại ngẩn ngơ
Lặng nghe…để lòng mình thanh thản
Lặng nghe…mà lòng thấy xót xa
Vì ngày xưa…em đã bỏ anh
Để giờ đây…dày vò trong hối hận

Vô tình em hóa mãi kiếp lông chông
Cỏ lăn…lăn tròn trên bãi cát…
HẾT


0 nhận xét:

Đăng nhận xét