Giá như ngày đó em không bỏ anh! (Phần 1)

Leave a Comment
Hôm nay, Misu xin gửi tới các bạn một câu chuyện tình yêu có thật từ cách đây gần 30 năm. Yêu, đau, và thậm chí cả bi kịch đúng là khiến con người ta cảm thấy thật xót xa... 

Anh à!
Nếu ai đó ban cho em một phép màu ngay lúc này, em chỉ ước thời gian có thể quay trở lại, để em được yêu anh, và được bên anh như ngày ấy. Cuộc đời em như cây cỏ lông chông trôi dạt khi trời nổi gió, bon bon quay tròn lúc nhanh, lúc chậm, “ba chìm bảy nổi chín lênh đênh” giữa trời đất bao la. Bởi ai chẳng biết, em chỉ là…một con đĩ…


PHẦN I: NGÀY YÊU ANH

27 năm về trước…

-Dũng ơi! Em ở đây này! Đố anh bắt được em nhé.
- Em đừng có thách anh chứ Vân. Anh chạy nhanh lắm đấy!
Anh sải chân chạy đuổi theo em trên bờ cát trắng cạnh sông Hồng, nơi mình đã từng lớn lên cùng nhau. Khi anh bắt được em, anh ôm chặt em cười giòn tan:
-Em không thoát được đâu nhé. Em là của anh rồi
- Ai chịu chứ! Đáng ghét này!
Em giả vờ nũng nịu. Nhưng em biết, trái tim mình đã hòa chung nhịp đập với anh. Hồi ấy em chỉ mới mười bốn tuổi, còn ngây ngô lắm. Hai chúng ta đến với nhau bởi những rung động tinh tế đầu đời. Anh hơn em một tuổi thôi, nhưng lúc nào anh cũng bao bọc, chở che, và làm chỗ dựa vững chắc cho em những phút yêu mềm của con gái. Thủa ấy mình yêu nhau chẳng vì gì cả, nhà hai đứa cùng nghèo. Có sao đâu! Vì cả hai luôn nghĩ nghèo khó chẳng thể nào làm chùn bước chân hai đứa đến với nhau
Ngày ngày anh tới đón em đi học bằng chiếc xe đạp cũ. Em chẳng thể nào dấu nổi niềm hạnh phúc khi ngồi sau, vòng tay ôm lấy anh thật chặt trên mọi nẻo đường mình đi qua. Em khẽ hát, những bài hát thủa yêu nhau thật đỗi trong sáng, ngọt ngào.
Nhớ những buổi chiều mình cùng nhau thả diều trên con đê ven làng, nằm thả mình lên bãi cỏ xanh mướt. Anh kể cho em nghe về tương lai hai đứa mình, về lúc chúng mình cưới nhau,  em sẽ sinh cho anh những đứa con xinh xắn…
Nhớ những đêm cùng ngắm sao trên trời, anh nói em là ngôi sao sáng nhất, là nơi anh dành trọn niềm tin…
Nhớ cả những hôm mưa phùn gió bấc, anh co ro đứng trước cửa nhà em, chỉ để đưa cho em củ khoai anh nướng vội…
Rồi nhớ cả những buổi sáng sớm tinh mơ, em cùng anh ra bờ sông mò cua bắt ốc để đem ra chợ bán…

Bao nhiêu ký ức chợt ùa về. Thật đẹp biết mấy anh nhỉ! Cho đến giờ, tuy trải qua bao nhiêu năm, nhưng những kỷ niệm ngày nào với anh em vẫn không thể quên được. Nhớ, yêu, xót xa, và căm hận chính bản thân mình... em chìm đắm trong nỗi đau cô quạnh.
Xem phần 2 tại đây

0 nhận xét:

Đăng nhận xét